Đôi Mắt Người Xưa, một sáng tác nổi tiếng của nhạc sĩ Ngân Giang, thật ra thì bài hát này có tên đúng là : Tình Nào Trong Mắt Em, được ca sĩ Chế Linh thu âm lần đầu tiên trong băng nhạc Premier số 3 mang tựa đề Thuở Ban Đầu. Nhưng không biết vì lý do gì mà sau này khi ra hải ngoại thì ca khúc này lại bị đổi tên thành Đôi Mắt Người Xưa, chắc có lẽ vì thập niên 80 ở hải ngoại, thông tin còn hạn hẹp cho nên sự nhầm lẫn không thể tránh khỏi.
Trái đất này tròn lắm, đôi khi ta vô tình bắt gặp một ánh mắt quen thuộc chợt nhìn ta và khẽ đi lướt qua như chưa từng quen biết, lại khiến cho trái tim trở nên bồi hồi rung động hoặc nhói lên vì ký ức ùa về mang tên người yêu cũ. Bao nhiêu điều muốn nói, muốn hỏi, bao nhiêu nỗi nhớ mong… không nói được thành lời. Với “Đôi mắt người xưa”, nhạc sĩ Ngân Giang nói về khoảnh khắc chàng trai gặp lại người yêu cũ để rồi lại nhung nhớ về khoảng trời yêu đã qua:
“Chuyện tình của tôi, tan vỡ từ lâu rồi
Tưởng không bao giờ còn nhớ
Nhưng bỗng một hôm trên đường ra phố thị
Tôi gặp người yêu ngày nào”.
Vì sao chúng ta không thể quên, vì khi yêu là ta đã cho đi tình cảm của mình. Ta tặng một phần trái tim mình cho người kia để rồi khi chuyện chẳng thành, năm tháng đi qua tưởng chừng mọi thứ đã được ngủ vùi, nhưng chợt đối diện với hình bóng ấy thì mọi thứ như vừa mới ngày hôm qua thôi.
“Đôi mắt ưu tư, thật buồn nàng nhìn tôi
Rồi quay mặt bước đi, như không hề quen biết
Cũng đôi mắt này, năm xưa lạc vào hồn tôi
Trong những đêm không ngủ
Chong đèn nhìn khói thuốc bay”.
Đôi mắt ấy năm xưa đưa đường dẫn lối bước vào trái tim tôi, từng khiến tôi nhiều đêm phải thao thức, không sao ngủ được bên cạnh chong đèn và làm bạn với khói thuốc. Nhưng bây giờ, cũng là đôi mắt ấy khi nhìn tôi lại chất chứa sự phiền muộn, trầm ngâm đầy tâm sự. Đó là ánh mắt oán trách khi phải đối diện với người cũ từng làm tổn thương trái tim mình. Bởi vì không một ai đủ mạnh mẽ đối diện với niềm đau, thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng cũng từ vết thương đó tạo cho ta những vết sẹo không thể nào xóa mờ đi được.
“Em ! dĩ vãng đôi mình
Được dệt thành bao kỷ niệm từ khi mới quen nhau
Ôi, đôi mắt người xưa, bao lần khóc ướt vai tôi
Trong những đêm giận hờn”.
Ngọt ngào hai tiếng “em ơi” nhưng chỉ còn là của quá khứ, chuyện tình đã qua của hai ta với mỗi một khoảnh khắc đều là kỷ niệm được dệt từ thuở mới quen. Ôi đôi mắt ấy đã bao lần vì giận tôi mà nàng đã khóc ướt vai áo khiến tôi phải dỗ dành mãi.
“Rồi ngày tháng êm trôi, cuộc đời chia hai lối
Bỗng một hôm có thiệp hồng báo tin vui
Tin em lấy chồng khi về bên ấy
Em có nhớ người xưa không?”.
Nhưng rồi cuộc đời chia cắt tình ta, em bước theo người mới liệu: “Em có nhớ người xưa không?”, một câu hỏi dành cho em, cũng như là một câu trả lời từ anh: rằng tôi vẫn nhớ em.
“Người tình của tôi, xa cách từ bao ngày
Tưởng không bao giờ gặp nữa
Cơn gió chiều nay, vô tình mang nỗi buồn
Cho kỷ niệm thêm nghẹn ngào”.
Chia xa rồi không ai nghĩ mình có thể gặp lại người xưa, nhưng tôi lại gặp được em, người anh yêu làm nhói lên một nỗi buồn và khơi dậy bao niềm ký ức trong tôi.
“Thôi trách nhau chi, chuyện tình dù dở dang
Đã tan thành khói sương, như quên vào dĩ vãng
Đôi mắt người xưa, xin đừng buồn vì tôi
Cho trái tim tôi ngủ quên chuyện tình xưa lỡ làng…”.
Chúng ta không thể quên, cũng không thể hết đau vì ta có quyền nhớ và quyền đau. Bức tranh tình yêu ngày xưa hai đứa cùng vẽ cũng đã được tô bằng màu sắc khác. Chúng ta phải chấp nhận quá khứ sẽ là mãi mãi, dù đẹp hay xấu cũng đừng buồn, đừng trách nhau. Hãy cho trái tim anh ngủ yên, chôn vùi cuộc tình ấy vào dĩ vãng và mong “Đôi mắt người xưa, xin đừng buồn vì tôi”.
Lưu Hà.