Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?
Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ.
Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng
Có làm em khóc
Có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.
Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em ?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si
Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em, một lời chào
Một lời thương, một lời yêu
Lần cuối cùng…
Vào khoảng năm 1965 nhạc sĩ Vũ Thành An lúc ấy 22 tuổi, và ông bị chấn động tinh thần rất mạnh vì cuộc tình đổ vỡ, cho nên ông cho ra đời ca khúc Bài không tên cuối cùng kể kỷ niệm về mối tình buồn này. Trong một bài phòng vấn nhạc sĩ Vũ Thành An kể về hoàn cảnh ra đời bài hát này như sau : Khi mới 21 tuổi, học năm đầu trường Luật, ông để ý cô gái học năm thứ ba, đó cũng là mối tình đầu của ông. Nhưng vì sự thúc đẩy của gia đình, cô ấy phải đi lấy chồng.
Bài không tên cuối cùng thật ra là bài đầu tiên trong loạt ca khúc “Bài Không Tên” của nhạc sĩ Vũ Thành An, nghĩa từ Cuối Cùng ở đâu ý nhắc đến điều cuối cùng của một tình yêu chứ không phải ‘đây là bài cuối cùng’. Bài không tên cuối cùng được rất nhiều ca sĩ trình diễn thành công, và được hát đi hát lại nhiều lần ở khắp nơi nên ít nhiều đã ảnh hưởng tới người yêu cũ của ông. Điều này làm ông hối tiếc và ân hận vì đã trót viết ra những điều không nên nói. Thập niên 1990 ông sáng tác tiếp ca khúc Bài Không Tên Cuối Cùng Tiếp Nối để trãi lòng cũng như tự trả lời với bản thân rằng con đường người yêu mình chọn là đúng, vì nếu cô ấy có chọn ông thì cuộc sống của cô ấy cũng không tránh được sự khổ đau.
Phúc Ben.