“Ai nói với em nếu anh là lính
Không biết nói yêu mỗi khi gần em
Ai nói với em tình mình dang dở
Vì đời lính nhiều gian khổ
Yêu chi cho lòng mong chờ.
Ai nói với em lính không sầu nhớ
Không có trái tim đắm say mộng mơ
Ai nói với em tình người lính trẻ
Nồng nàn nhưng nhiều dâu bể
Không như cung đàn lời thơ.
Ba lô thay người tình yêu dấu
Đêm đêm riêng mình nằm gối đầu
Anh thấy nhớ em, anh thấy mến em
Ước mơ anh là trời cao
Đón trăng nhuộm màu làn tóc thương yêu.
Khi lính đã yêu bướm ghen tình thắm
Muôn kiếp vẫn yêu nói chi ngàn năm
Khi lính đã yêu rừng tàn núi lở,
Tình còn vững bền muôn thuở
Bao la như lòng đại dương.”
Hôm nay xin viết về ca khúc Ai Nói Với Em, một sáng tác của Minh Kỳ và Huy Cường. AI NÓI VỚI EM, đọc cái tên mà mình cảm thấy hình ảnh một người lính sương bụi bạc vai áo, tranh thủ chút thời gian nghỉ chân ít ỏi để ngồi viết cho người thương lá thơ chở nặng vô vàn cảm xúc của người trai chốn sa trường hiểm nguy. Đó sẽ là lời đáp lại lời trách nhỏ nhẹ hờn giận của em gái nhỏ hậu phương, một lời tâm tình của người lính ‘đời nhiều gian khổ’ nhưng tình yêu và nỗi nhớ thương ‘bao la như lòng đại dương’…
Nghe mà thương và kính phục biết bao con người theo đời binh nghiệp ngày xưa – thế hệ của những con người “đường xa ai gian khổ phong trần” vì lý tưởng thiêng liêng và cho tới khi mà “non nước đang cần bàn tay tôi ngăn giữ” thì “chuyện đó để sau…”
Tạm quên sau lưng mái ấm yên lành, thuở học trò và bóng dáng một người em ngoan hiền, khoác lên người chiếc áo chinh nhân. Dẫu phải vô cùng cứng rắn, nhiệt tâm và mạnh mẽ khi đối mặt với những khoảnh khắc khốc liệt của thời ly loạn, thì đâu đó trong tim vẫn là tình thương không bao giờ nguôi cho những gì các anh đã bỏ lại sau lưng khi cất bước ra đi…
Các Anh là người tôi thương mến muôn đời… Thương tặng những người nằm xuống, những người còn đây và nhất là những chú thương phế binh ở đâu đó lặng lẽ trong bóng hoàng hôn chiều cuối đời…
(Huỳnh Thy)