Anh không chết đâu anh, người anh hùng mũ đỏ tên Đương
Tôi vẫn thấy đêm đêm một bóng dù sáng trên đồi máu
Nghe trong đêm kêu gào từng tiếng súng pháo đếm mau
Và tiếng súng tiếng súng hay nhạc chiêu hồn đưa anh đi anh đi
Anh, anh không chết đâu em, anh chỉ về với mẹ mong con
Anh vẫn sống thênh thang trong lòng muôn người biết thương đời lính
Trong tim cô sinh viên hay buồn thường nhắc nhở những chiến công
Chuyện nước mắt ướt sân trường đại học chuyện anh riêng anh riêng anh
Ôi đất mát trên đồi xanh tình yêu khóc ngất bên cỏ tranh
Đâu cánh dù ôm gió, đây cánh dù ôm kín đời anh
Trong những tiếng reo hò kia lẻ loi tiếng súng anh nhiệm màu
Ôi tiếng súng sau cùng đó, anh còn nghe tầm đạn đi không anh
Không, anh không, anh không chết đâu em anh chỉ vừa bỏ cuộc đêm qua
Tôi thấy mắt anh bên ngọn nến vàng hắt hiu niềm nhớ
Trên khăn tang cô phụ còn lóng lánh dấu ái ân
Giọt nước mắt nóng bây giờ và còn hằng đêm cho anh cho anh …
Vào năm 1971, có một Đại Úy là Pháo Đội Trưởng Pháo Đội 3 thuộc tiểu đoàn 3 Pháo Binh Dù tên Nguyễn Văn Đương tử trận tại căn cứ đồi 31 mặt trận Hạ Lào, trong chiến dịch hành quân Lam Sơn 719. Đại Úy Đương quyết không chịu đầu hàng địch quân khi căn cứ bị tràn ngập, Đại Úy đã ôm khẩu pháo nã trực xạ lần cuối cùng vào những chiếc xe tăng T54 và tự chấm dứt đời mình ngay sau đó. Hình ảnh này đã khiến nhạc sĩ Trần Thiện Thanh xúc động và viết lên ca khúc Anh Không Chết Đâu Em …
Sau đó, hình ảnh cố đại úy Đương đã được nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đưa vào phim kịch Trên Đỉnh Mùa Đông của ông.
Thái Salem.