Mưa ngâu rả rích, tiết trời bắt đầu sang thu, mùa vu lan đến, mùa báo hiếu về. Thương cảm cho mối tình Ngưu Lang – Chức Nữ, để luôn chúc phúc cho họ mãi mãi trường tồn. Bày tỏ tấm chân tình hiếu thảo với công cha, nghĩa mẹ, như một tình yêu bất tận không chỉ riêng mùa Vu Lan báo hiếu.
Mẹ ơi! Ngày xa mẹ, con cất bước theo chồng cũng là lúc con biết nhớ, biết mong về mẹ mà con luôn ngóng đợi ngày về. Và ngày con xa mẹ, con cũng biết rằng nỗi nhớ mong đó đã chia hai đầu, nửa ở phía mẹ, nửa thổn thức nghẹn rưng trong tim con. Vì con hiểu rằng mẹ cũng đang nhớ con nhiều như lòng con đang nhớ mẹ vậy.
Mẹ ơi! Vậy mà mỗi lần nhớ mẹ, con lại thầm trách sao mẹ không nhớ, không quan tâm, hỏi han gì đến con. Vẫn biết quy luật tự ngàn xưa măng mọc tre già, ngày con càng lớn ngày về lại càng xa và lúc nào đó thì ngày mẹ xa con càng gần.
Mỗi lúc nhớ mẹ, thì con lại thầm ao ước phải chi con còn lứa tuổi nằm nôi để được mẹ ôm ấp, âu yếm, nâng niu con vào lòng để mãi được ở bên mẹ. Phải chi con còn nằm trọn trong vòng tay mẹ, để được mẹ vỗ về từng nhịp đong đưa mà cất tiếng ru…ơ ầu ơ… má ơi đừng gả con xa… chim kêu vượn hú biết nhà má đâu. Ơ ầu ơ… thà ăn bắp hột chà vôi, còn hơn giàu có mà mồ côi mẹ già. Ngày xưa con buồn, con khóc với mẹ, giờ thì nhớ mẹ con biết khóc, biết buồn với ai đây hỡi mẹ ơi. Giờ đây con lớn con xa mẹ thật rồi, giờ đây con buồn con khóc nhớ mẹ nơi này.
Chúc cho những ai còn mẹ thì mẹ luôn mạnh khỏe, yêu thương mẹ thật nhiều, đừng bao giờ làm mẹ khóc, hay phải buồn phiền vì ta. Những ai không may mắn đã mất mẹ thì hãy gìn giữ hình ảnh mẹ để nhớ, để thương mẹ suốt cuộc đời. Hãy làm khi ta còn có thể…
Như nhạc sĩ Trần Tiến đã sáng tác bài “Mẹ Tôi” để gửi đến người mẹ thân yêu đã xa của mình, gửi những nỗi niềm, tâm tư, sự day dứt của một người con đến người mẹ kính yêu: “Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con… Mẹ ơi! Thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình. Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ”. Hi vọng rằng những giai điệu, ca từ sâu lắng của bài hát sẽ làm thổn thức trong trái tim mỗi người chúng ta. Hãy làm khi ta còn có thể…
Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con
Mẹ ơi con đã già rồi con ngồi ngớ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa
Ngày xưa cha ngồi uống rượu, mẹ ngồi đan áo.
Ngoài kia, mùa Đông cây bàng lá đổ.
Ngày xưa chị hát vu vơ những câu ca cổ cho em nằm mơ
Ngày xưa mẹ đắp cho con tấm khăn quàng cổ ấm hơi mẹ tôi
Ngày xưa bên giường cha nằm mẹ ngồi xa vắng.
Nhìn cha, thương cha chí lớn không thành.
Biển sóng thét gào một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa
Trời gió mây ngàn một ngày khóc mẹ trăng tàn sao rơi
Mẹ ơi! Thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt.
Trèo lên dãy núi thiên thai ối a mẹ ngồi trông áng mây vàng
Mẹ ơi! Hãy dắt con theo ối a để con mãi mãi bên mẹ.
Mẹ ơi! Thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ.
Trèo lên dãy núi thiên thai ối a mẹ tôi về đâu?
Ngàn năm mây trắng bay theo ối a mẹ ơi mẹ về đâu?
Mỹ Hương.